Angel Vs Devil
Forum Học sinh trường THPT Tuyên Hoá - Huyện Tuyên Hoá - Tỉnh Quảng Bình
Để sử dụng đầy đủ tất cả các tính năng được cung cấp bởi diễn đàn của chúng tôi, xin vui lòng nhấn "Đăng nhập" nếu bạn đã là thành viên hoặc tham gia cộng đồng của chúng tôi bằng cách nhấn "Đăng ký" nếu bạn chưa có tài khoản. Chúc các bạn một ngày vui vẻ!
Forum Học sinh trường THPT Tuyên Hoá - Huyện Tuyên Hoá - Tỉnh Quảng Bình
Để sử dụng đầy đủ tất cả các tính năng được cung cấp bởi diễn đàn của chúng tôi, xin vui lòng nhấn "Đăng nhập" nếu bạn đã là thành viên hoặc tham gia cộng đồng của chúng tôi bằng cách nhấn "Đăng ký" nếu bạn chưa có tài khoản. Chúc các bạn một ngày vui vẻ!

Forum Học sinh trường THPT Tuyên Hoá - Huyện Tuyên Hoá - Tỉnh Quảng Bình

Đây là Diễn đàn dành cho các bạn đã và đang là HS Trường THPT Tuyên Hoá.
Để ghi lại những dấu ấn và kỷ niệm của một thời học sinh, hãy đăng ký làm thành viên để cùng giao lưu và chia sẻ!
 
Trang ChínhAngel Vs Devil  I_icon_mini_portalTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share | 
 

 Angel Vs Devil

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
baky
Level 5
Level 5
baky

Tên thật : _ღ__Hằng Asa
Giới tính : Nữ
Đang học lớp : a[2] k7-k10
Tuổi : 31
Tổng số bài gửi : 59
Cầm tinh con : Khỉ(Thân)
Điểm : 206
Birthday : 14/10/1992
Được cảm ơn(lần) : 3
Ngày tham gia : 16/04/2011
Đến từ : ĐL town
Nghề nghiệp - Công việc hiện tại : ét vê 2012
Sở thích : 0nline
Yahoo! : pecohon

Angel Vs Devil  Empty
Bài gửiTiêu đề: Angel Vs Devil    Angel Vs Devil  I_icon_minitimeTue May 31, 2011 5:20 pm

Phần 1 :
Chap : Lời tiên tri và số phận
Tồn tại song song với thế giới loài người chúng ta là vô số các thế giới khạc Mỗi thế giới có những đặ trưng riêng về trí tuệ, phép thuật,.. bla bla bla... Và thế giới nơi tác giả đang ở đây, có lẽ là tiêu biểu cho sức mạnh của trí tuệ, với những phát minh khoa học, tác phẩm nghệ thuật đi vào lịch sử ( ~~> hãnh diện ghê Angel Vs Devil  I )
Tuy nhiên, Deity World mới thực sự là thế giới lớn mạnh hơn cả- nơi hội tụ những gì tinh tuý nhất của sức mạnh trí tuệ và phép thuật- nơi tồn tại cái mà con người gọi là " thiên đàng" và " địa ngục "- xứ sở của cả thiên thần lẫn ác quỷ...
Một khi ác quỷ xuất hiện, mọi thế giới sẽ hỗn loạn, đầy nguy hiệm Vì vậy, cần có những thiên thần- được gọi là chiến binh - với trách nhiệm bảo vệ tất ca. Trong số đó, chiến binh tối cao chính là " Chiến binh Mặt Trời"...
***********
Diamond royal palace - Deity World
Vua Mặt Trời Dave Karaxia- người đứng đầu các vị thần- đang ngồi bên hoàng hậu Saphira. Nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt hoàn mĩ của họ và nhiều người khạc bởi hoàng hậu đang mang tthai đứa con thứ 3 của hoàng tộc- một niềm vui khôn ta...
Một người hầu từ bên ngoài chạy lại gần nhà vua, thì thầm điều gì đó khiến nụ cười trên khuôn mặt ngài héo đi cùng ánh mắt lo âu của hoàng hâu.. Nhà vua nói gì đó, và người hầu ấy lại chạy ra ngoài cung điên..
Chỉ lát sau, một chàng trai trẻ tuổi bước vạo Có lẽ đó là một vị thần, bởi người anh ta toả ra một ánh sáng kì ảo và những cơn gió lùa theo từng bước chân anh. Nhưng, dáng đi và đặc biết : ánh mắt, khiến người ta có cảm tưởng " chàng trai trẻ tuổi" này đã mất nghìn tuổi rồi . Vị thần nói :
- Kính chào đức vua và hoàng hậu !!
- Chào thần precius, ngài có việc quan trọng muốn nói với ta ử
- Vâng thưa bệ hạ!! Thần sắp phải " hạ thế" rồi nên..
- Sao? " Hạ thế" ử Sao có thể như vậy chứ ! - Dave đại đế thốt lên, giọng đầy ngõ ngàng pha chút tiếc nuội
-Cũng tới lúc rồi, đức vua ạ! Ai cũng vậy mà, cần gì phải luyến tiệc Nhưng trước khi đi, thần muốn cảnh bảo ngài 1 điều
Thấy nhà vua không nói gì, Precius mới tiếp tục :
- Ngài và hoàng hậu sẽ có 3 người con. Cả 2 ngài, hoặc ít nhất cũng là 1 trong 2, phải luôn sát cánh bên 3 đứa con củamình. Nếu không có cả 2 ở bên, thì 1 trong 3 người con ấy sẽ phải chịu đựng 1 số phận.. có thể nói la... đau đớn. Vậy nên, xin 2 vị hãy bảo trọng, vì con của mình, vì vua và vị thần tương lai của thế giới này...
Dứt lời, Precius vụt biến mất trong cơn gió đang nổi lên mạnh mẽ, chỉ còn lại những cánh sen trằng màu tinh khiết nơi ông vừa đưng..
Dường như gió là thứ luôn gắn liền với thần linh. Khi họ sống, gió là thứ bảo vệ, là tượng trung cho sức mạnh bên trọng họ. Và khi chết đi ( hay " hạ thế" ), gió lại nổi lên như để nói lời từ biệt...
Nghe những gì vị thần tiên tri Precius nói, cả cung điện chìm vào sự im lặng đầy căng thẳng.
Số phận đau đởn Với đứa con của hoàng tộc Karaxia ư? Thật khó tin!! Karaxia là 1 trong 2 dòng tộc mạnh mẽ nhất của Deity World, sở hữu những khả năng thiên bẩm đáng kinh ngạc, vậy thì sao 1 đứa con của dòng họ như vậy lại có thể chịu bất hạnh hay khó khăn cơ chứ?
Nhưng Precius không bao giờ nói sai! Dave đại đế và Saphira hoàng hậu biết vây. Họ nhìn 2 đứa con trước mặt mình và trao nhau ánh mắt chỉ có thể hiểu là " Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa chúng ! "
*************
Mấy tháng sau...
Hoàng hậu đã sinh hạ được một nàng công chúa thật đáng yêu. Nhưng bà bị mất máu quá nhiều, lại thêm những lo âu thường trực từ khi nghe lời tiên tri.. Hoàng hậu biết mình sắp chết! Dù sao, bà cũng chỉ là một người con gái bình thường đã đem lòng yêu một vị thần, mà sức chịu đựng của con người thì có giới hạn của nó. Bà nói với chồng mình trong hơi thở nặng nhọc:
- Em sắp phải đi rồi, Dave thân yêu ạ! Chàng hãy hứa với em: Sẽ luôn ở bên, bảo vệ các con chúng ta! Được chứ?
- Ta ...hứa! Nàng... hãy yên tâm! - Dave nói, giọng ngài run run như kìm nén một tiếng nấc nghẹn ngào khi săp phải nói lời vĩnh biệt người mình thương yêu nhất.
Rồi hoàng hậu Saphira gọi 2 đứa con của mình đến: hoàng tử Kyle và công chúa Kei và nói :
- 2 con, hãy giúp mẹ chăm sóc em nhé!
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt 2 đứa trẻ ( Thông tin xíu: Kyle lúc nì 5t còn Kei mới 3t ) . Có lẽ các bạn thấy vô lý, vì Kyle thì còn được, chứ Kei mới 3 t, đâu biết gì. Nhưng xin hãy nhớ rằng: Đây là 2 thần tiên, chúng hiểu nhiều hơn những gì 1 đứa trẻ loài người có thể biết. Và cả 2 cũng đau lòng như bất kì người lớn nào khác.
- Kei à! Con hãy cầm chiếc dây chuyền này nhé. Hãy coi như đó là món quà sinh nhật mẹ tặng cho con sớm hơn thường lệ ...
Kei oà khóc. Và hoàng hậu cũng bật khóc vì cót thương cho những đứa con của mình. Hơi thở bà dần nặng nề, dôi mắt bà dần nhắm lại.. hoàng hậu đã ra đi. Những giọt lệ vẫn chảy trên khuôn mặt xinh đẹp của bà, long lanh như những viên ngọc cao quí.
Nếu có mặt tại đó lúc ấy, chắc hẳn các bạn cũng sẽ như tất cả mọi người khác, đều không kìm được nước mắt vì nỗi xót xa vô cùng cho nỗi đau của gia đình hoàng đế....
***************
10 năm sau...
- Bệ hạ! Bệ hạ! - Tiếng gọi đầy hoảng hốt của một người đưa tin
- Chuyện gì? - Dave vội hỏi
- Quái vật! Thưa bệ hạ! Nó không bình thường chút nào!
- Được rồi! Ta đến ngay!
Nói rồi Dave vội vã theo người đưa tin ra ngoài, không có thời gian để nói cho 3 đứa con biết mình đi đâu. Giờ chúng đã lớn khôn hơn trước nhiều, trở thành niềm kiêu hãnh của hoàng tộc, điều này khiến Dave vô cùng hạnh phúc. Ông vânc thường nói với hình ảnh của người vợ yêu trong bức tranh trên tường : " Con của chúng ta! Nàng có thấy không! Giờ đã lớn lên nhiều quá rôì!! "
Dave cùng 10 vị thần hộ vệ nhanh chóng tìm đến nơi con quái vật đang quấy phá. Con quái thú thật dữ tợn. Đòn tấn công của nó mạnh đến kinh người, khiến cả nhà vua cũng phải ngạc nhiên. Thâm chí nó còn có khả năng chống đỡ phép thuật nhằm vào nó nữa chứ.
Đôi bên giằng co quyết liệt. TRận đấu khó khăn vô cùng. Con quái vật ấy quá lợi hại: vừa mạnh, vừa có trí khôn hơn hẳn bình thường. Dave đã rất mệt rồi. Nhìn quanh, cả 10 vị thần hộ vệ đi cùng ngài đã bị con quái thú hạ gục. Dave cố gắng suy nghix và vạch ra 1 kế hoạch rất mạo hiểm. Nêú may ắn, con quái vật sẽ bị hạ, còn không, thì 99 % nhà vua sẽ mất mạng. Không còn cách nào khác, Dave xông vào con quái thú, làm theo kế hoạch đã vạch ra. Nhưng con vật đó không hề ngu ngốc, nó đã kịp nhận ra mưu đồ của nhà vua...
Bỗng Dave cảm thấy có cái gì đó vụt qua, rồi trước mắt ngài chỉ còn là 1 màu trắng xoá. tất cả những gì ngài cảm thấy chỉ còn là cảm giác bị kéo đi về một nơi nào đó xa, xa lắm... Dave hiểu mình đã thất bại, đã chết, cay đắng nghĩ trong giây phút cuối cùng " Xin lỗi Saphira, ta đã không giứ được lời hứa. Và xin lỗi, con của ta..."
..........
... Lời tiên tri....
Cuối cùng.... ai sẽ là người........ sẽ hứng chịu số phận ấy ....??
Chap : Cuộc chiến lại bắt đầu
Kei tỉnh dậy khi tiếng chuông báo thức vang lên. Nó vừa trải qua 1 giấc mơ kì lạ, mà chính bản thân cũng khó có thể nhớ rõ.Uể oải dứng dậy, nó cố gắng thu hết sức của cái cơ thể còn trong trạng thái ngái ngủ của mình( po" tay), chuẩn bị đi học nhanh hơn mức bình thường.
Uhm`! Hôm nay là ngày cuối cùng nó học cấp II, vậy thì mắc gì mà nó lại dại dột đến trễ chứ. Sau 1 hồi đánh răng, rửa mặt, bla bla bla, nó tự lẩm bẩm ( giống điên wa" =.= ):
- Chẹp! Sách ,vở, bút, thước! Ôi dào! Chắc đủ cả rồi! Đi thôi!
Nói rồi, nó vác cặp ra khỏi nhà với cái bánh mì trông hơi bị thê thảm trên tay.
.......
Gió... phả vào mặt nó là những cơn gió nhẹ nhàng, mát lạnh, xua đi cái cảm giác ngài ngủ, lười nhác của Kei...
Kei yêu những cơn gió, dù nhẹ nhàng hay mạnh bạo, dù ấm áp hay lạnh lẽo, nó đều thích... Trong gió có cái gì đó khiến nó cảm thấy gần gũi, yên tâm.. từ khi còn nhỏ đến giờ, vẫn vậy.
Nhận ra nãy giờ mình đang đứng tẩn ngẩn tần ngần hóng gió, Kei nhăn mặt :
- TRời ạ! Quên béng mất vụ học hành.
Nó vội vã phóng hết tốc lực trên chiếc xe của mình, với hy vọng mong manh là sẽ không muộn học..
May cho nó bác bảo vệ có việc bận~> đánh trống muộn mất 5".
Kei chạy vào lớp vẫn còn thở hổn hển sau 1 hồi đạp xe bất cần đời ( =.= ), tìm ngay 1 chỗ cạnh 2 đứa bạn thân : Monnie và Ryan. 2 đứa đó thấy nó, liền nổ ra 1 tràng phảo ay ầm ĩ :
- Xuất sắc! Tao còn tưởng mày bị tóm lại ở chỗ ông bảo vệ rồi chứ! Mày nên đăng kí kỉ lục đi muộn trong 1 năm, thắng chắc cho mà coi!
- Bọn mày động viên bạn bè thế đấy hả! - Kei ( lại ) nhăn nhó
Vừa dứt lời, cố giáo đã bước vào lớp ~~> bầu không khí ồn ào như chợ vỡ nãy h trở nên im ắng đột xuất.
Tiết đầu tiên : VĂN. Kei ngán ngẩm. Nó không thích học môn văn này, vừa mệt vừa khó. Cũng vì thế mà đầu óc nó lúc này bay lên tận trời xanh, vi vu với mấy cơn gió (trong tưởng tượng) thân yêu.
Monnie - một đứa thuộc hạng siu văn của lớp - nhìn Kei bằng ánh mắt đúng kiểu : " Mày chả hiểu gì về cái- hay- của- văn- học cả " rồi phụng phịu quay đi khiến tên Ryan phải cố lắm mới nhịn được 1 tràng cười hô hố trước thái độ của 2 con bạn.
Kei thở dài đầy ngao ngán mà nhìn điệu bộ đậm chất suy tư. Nó là một con bé có ngoại hình chả-có-gì-đặc-biệt trừ cái kinh lúc nào cũng " vắt vẻo" trên sống mũi. Nó yêu thích các môn về khoa học, thích đọc mấy truyện như Harry Potter hay vài tác phẩm nổi tiếng : Không gia đình,... Thế mà Văn lại luôn là cái môn làm nó khổ sở nhất. Kei không thích tìm hiểu từng khía cạnh về nội dung, nghệ thuật,... mà muốn đọc và tự cảm nhận bằng chính tâm hồn mình. Như vậy khiến tác phẩm nó đọc ý nghĩa hơn nhiều ( hum nào thử > ).
Đang "thả hồn vào trong gió", Kei chợt nghe tiếng ai đó thì thầm bên cạnh :" Đến lúc rồi... Cuộc chiến... lại bắt đầu ". Nó vội nhìn sang bên cạnh xem ai vừa nói, nhưng chỉ thấy mấy đứa bạn đang cặm cụi chép bài ( 1 vài đứa đang say giấc nồng )..
"quái thật"- nó nghĩ- " Ai vừa nói ấy nhỉ? Ma à !?"
Rồi nó tự cười chính suy nghĩ của mình : " Vớ vẩn, ma nào ở đây! chắc tại buồn ngủ nên mình tường tượng ra đấy thôi".
Nghĩ vậy, Kei gục mặt xuống bàn, ngủ. Nó cảm thấy như mình bị lôi vào một thể giới nào đấy, trong mơ, nhưng thật đến mức khó có thể nghĩ đó chỉ là tưởng tượng.....
******

Nó đang ngồi chơi trong 1 khu vườn thật đẹp. Còn 2 người nữa, là anh và em nó đang ngồi gần đó. Cả 3 đang hái những bông hoa đẹp nhất để lên bàn thờ mẹ. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ chúng.
Kei mỉm cười nhìn sợi dây chuyền đang đeo.. quà của mẹ nó... Đó là món quà nó trân trọng nhất, yêu quí nhất...
Bỗng, có một cái gì đó màu đỏ rơi xuống mặt dây chuyền, và cả những bông hoa trong khu vườn... 2 anh em của nó cũng đang ngơ ngác chưa hiểu gì... Và rồi nó chợt nhận ra... cái thứ màu đỏ ấy...
......
.. Máu....
Cả 3 nhìn lên. Trên đó, một con quái thú đang ngậm một vật gì.. không.. nói đúng hơn... nó đang ngậm 1 người nào đó...
Kei đứng như trời trồng. Nó nhận ra khuôn mặt ấy,cánh tay đang cầm thanh kiếm kia... Đó là cha nó...
Ông chết rồi sao...
Nỗi đau như xé toạc trái tim nó. Đau đớn... giận dữ.. Nước mắt lạ chảy dài trên mặt nó, cũng như 2 người còn lại.... Nó phải trả thù...
Cả 3 bay lên...đối diện với con quái thú ấy... Con vật gầm lên một tiếng, có lẽ sẽ khiến bọn nó sợ hãi trước đây, nhưng giờ thì không...
Nỗi đau đớn, giận dữ, và cả căm thù... khiền cả 3 không còn màng đến cái nỗi sợ hãi nhỏ nhoi kia nữa. Chúng nhifnt hằng vào con quái thú. 3 đôi mắt đen láy, bỗng chốc chuyển thành màu xanh - màu của trời đất, của quyền lực, của sức mạnh...
Trước mắt chúng, con quái thú bất chợt hoảng loạng như vừa nhận ra sự nguy hiểm. Nhưng nó không cần sợ hãi lâu, bởi ngay sau đó, nó chỉ còn là cát bụi...
Cha chúng mất rồi... Đúng vào ngày này, 10 năm trước, mẹ chúng cũng đã ra đi... Là ngày sinh nhật của em Kei, và cả củau Kei nữa...
Kei đang khóc... Và nó thề, sẽ không bao giờ khóc nữa....
****
" Bùm" - một tiếng nổ đánh thức Kei dây. Nó nghe tiếng hét hoảng sợ của nhiều người. Đưa tay lên dụi mắt, nó thấy có gì đó ướt - nó khóc ư? vì giấc mơ vừa rồi?
Chợt có ai nắm lấy tay nó lôi đi - đó là Ryan.
- Hey! Làm gì thế ha?
- Gì chứ! Mày không thấy có bom nổ sao? - Ryan nói
- Bom nào? - Kei ngơ ngác
- Giời ạ! Mày ngủ không biết trời đất gì hả? Có nổ kìa! Ngoài sân trường đó! Nghe chưa - Giọng Monnie hét lên cao 1 cách bất thường
Kei giật tay mình khỏi tay Ryan, chạy ra sân trường.Nó không biết tại sao, nó muốn trốn khỏi nguy hiểm, nhưng chân nó cứ tự động chạy ra đọ Monnie và Ryan nhìn theo, bất lực, đành chạy theo con bạn mình...
- Nó mà làm tao chết thì tao sẽ ám nó cả đời ! Đồ Kei hâm - Ryan lẩm bẩm
- Tao ủng hộ mày ! - Monnie đồng tình
Sân trường lúc này nhìn thê thảm hết chỗ nói. Kei dừng lại trước 1 cái hố to giữa sận Và kia, trên cao, là một kẻ, mà theo nó, đang " bay "
Kẻ đó hạ thấp xuống trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, rồi nói, giọng nói lạnh lùng âm vang khắp cả trường :
- Trong các ngươi, ai là chiến binh Mặt Trời?
Đôi mắt hắn đen, sâu, lạnh lẽo, khiến Kei lo lắng. Mà chính xác hơn, nó đang run sợ kẻ đó, cũng giống như tất cả mọi người quanh đó...
Chap: Hồi sinh
- Trong các ngươi, ai là chiến binh Mặt Trời - hắn hỏi lại
Kei nhìn quanh. Không ai trong số những người đứng đó có vẻ hiểu tên kia đang nói gì ( kể cả nó ).
- Nếu người không chịu ra, thì đừng trách ta đấy - Tên lạ mặt nói, lạnh lùng
" Hắn sẽ làm gì được chứ " - Kei nghĩ. Và ngay sau đó, một tiếng thét hãi hùng vang lên, kéo thêm nhiều tiếng hét khác.
Kei nhìn lên : phía trên, cách mặt đất chừng 3m, một học sinh như đang bị giữ chặt trên không trung, không thể thoát ra nổi. Còn hắn - tên lạ mặt, thì nhìn bộ dạng hoảng sợ của cậu học sinh ấy đầy thích thú.
- Vẫn chưa chịu ra ư? - Tên đó lẩm bẩm
Và một tiếng " uỵch " - cậu học sinh bị đập mạnh vào bức tường gần đó rồi rơi xuống, im lặng. Nhiều người vội chạy đến, đỡ cậu ấy dậy. Có lẽ cú va đập quá mạnh, khiến cậu học sinh đó, tuy không đến nỗi mất mạng, nhưng cũng bất tỉnh.
Kei bỗng cảm thấy thật khó chịu, bực tức, như thể có ai đó vừa chọc tức nó vậy. Hắn tiếp tục làm bị thương nhiều người khác. Có người, dù tỉnh táo, nhưng vẫn run rẩy khi cố gượng đứng lên....
....
Càng lúc.... nỗi ức chế trong Kei càng lớn....
Mà ngay cả nó cũng không thể lí giải...... Để rồi cuối cùng, nó tức giận, tim nó đập mạnh, nhanh đến phát đau....
Monnie và Ryan nhìn Kei một cách kì lạ, đơn giản là vì con bé đang nhìn tên ác độc kia không chớp mắt. Trong mắt nó như có cả một ngọn lửa đang cháy vậy.
Dường như tên đó cũng thấy ánh mắt của Kei, nhưng hắn chỉ nhếch mép cười, nhìn Kei đầy khinh bỉ, như thể nó chỉ là 1 sinh vật thấp kém.
- Nếu người không chịu ra, công chúa chiến binh à! Thì ta đành...
Hắn nói chưa dứt câu, bóng tối đã từ đâu kéo đến, bao trùm lên tất cả...
.....
" Khó thở quá ".... - Kei gục xuống
Bên cạnh nó, 2 đứa bạn đang bấu chặt lấy nhau. Kei lên tiếng hỏi bọn nó :
- Sao tự nhiên tao khó thở quá...
- Huh? Khó thở ư? Tao không thấy khó thở !Chỉ thấy ghê ghê cái màn đêm này thôi ! Đen thui, chẳng thấy gì cả. Mày có sao không Kei
- Ừ! Tao không sao...
Đấy là Kei nói thế cho bạn yên tâm, còn thực chất, lồng ngực nó như muốn nổ ra vậy !" Khó thở, giận dữ ,... Tất cả những cảm giác này là sao chứ???"
Không chỉ có thế, đầu nó cũng bắt đầu đau... đau lắm... chưa bao giờ nó đau đến vậy. Kei gục xuống, ôm đầu, nhắm tịt mắt lại...
- Kei! Kei! Mày có sao không đó! - Giọng 2 đứa bạn lo lắng hỏi nó
Nó không trả lời, sợ khi mở miệng ra, nó không thể kìm lại tiếng hét đau đớn của mình nữa.
" Đau quá ! Mẹ ơi ! Con đau quá! " - Nó hét lên trong tiềm thức bản thân. Không hiểu sao nó lại gọi mẹ, hay vì mẹ là người đã cùng nó trải qua nhiều nỗi đau nhất, người chịu khổ vì nó nhiều nhất, hay....
Kei không thể nghĩ gì được nữa...
Cơn đau tăng dần, khiến nó muốn bổ đầu mình ra luôn, trong khi 2 đứa bạn lo lắng cố gắng tìm hiểu nó bị làm sao.
" Đừng sợ! Con thân yêu ! " - Một giọng nói dịu dàng vang lên trong nó, ấm áp, rất giống giọng của mẹ, nhưng không phải. Giọng nói này có gì đó là lạ, nhưng cũng thân quen , Kei không nhớ ra nổi.
Cơn đau chợt giảm dần rồi.. hết hẳn. Nó mở mắt ra. Trước mắt nó, là một "..." - khó gọi tên ra. Những hình ảnh rõ nét trôi qua nó, một cách từ từ, như một dòng suối. Kei nhìn những hình ảnh ấy... quen thuộc vô cùng.... những con người trong đó, đều thân quen với nó....
- Con có nhớ ra không !
Giọng nói vừa rồi vang lên ngay bên cạnh nó. Kei giật mình quay lại, nhìn thẳng vào mắt người bên cạnh - một phụ nữ đẹp tuyệt trần. Khuôn mặt người ấy... ánh mắt ấy.... Nó nhận ra... Đó là...
- Mẹ !!!!
Kei thốt lên... Phải rồi ! Người đang đứng đó, là mẹ nó, vẫn ánh mắt, giọng nói ấy, chỉ khác vẻ ngoài rực rỡ.... Đó chính là người nó yêu thương vô cùng - mẹ...
Nó đưa tay lên, hy vọng được chạm vào khuôn mặt mẹ... nhưng không thể...
- Con có nhớ ra gì không? - mẹ hỏi lại
Ừ ! Nó có thể nhớ ra.. tất cả...những gì nó đã quên...cả những gì, nó không muốn nhớ lại...
- Mẹ biết con cảm thấy thế nào ! Nhưng hãy yên tâm! Mẹ sẽ luôn ở bên con...
Mẹ biến mất, vào khoảng không... Kei cứ đứng đấy, nhìn vào màn đêm trước đó còn là " dòng suối kí ức "...
Uhm! Cũng đến lúc rồi !
Và Kei nói, âm vang cả không gian :
- Chiến binh Mặt Trời... đã hồi sinh...
Chap :Han
Câu nói của Kei có hiệu lực kì lạ. Nó kéo theo bao cơn gió nổi lên, mạnh mẽ, xoay quanh mọi vật. Bóng đêm kia dần tan biến , nhường chỗ cho ánh sáng mặt trời rực rỡ. Mọi người đưa mắt nhìn nhau lo lắng, và... đưa mắt nhìn Kei- đứa đang đứng với một tư thế hơi bị... hiên ngang. Kei và tên lạ mặt kia nhìn thằng vào mắt nhau... không chớp. Im lặng....
Cái im lặng như khiến cả không gian đông cứng lại... Một sự im lặng khó chịu..
Tên lạ mặt nói :
- Kính chào... Chiến binh Mặt Trời...
Kei không đáp, nó chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn , không rời, như thể nó muốn nhìn thấu suy nghĩ của kẻ đang đứng trước mình. Và kẻ đó, cũng cảm nhận được điều này, liền nhìn ra chỗ khác, cố gắng tránh ánh mắt của nó - ánh mắt như có thể xuyên thấu mọi vật.
Cuối cùng, Kei cười :
- Amatsuchi.... Có ngày người cũng lễ phép như thế sao?? Thật bất ngờ quá !!
Amatsuchi nhìn Kei... Nụ cười nửa miệng kia.. nụ cười kiêu ngạo quen thuộc đã từng khiến hắn tức giận vô cùng, chỉ muốn xông vào chứng minh mình không yếu kém, vì ý nghĩ bị đánh giá thấp!!
Nhưng giờ thì khác. Hắn hiểu rõ người đang đứng trước mặt trội hơn hắn về mọi mặt.. sức mạnh, tài năng,... Đó là 1 trong 2 người hiếm hoi khiến hắn khuất phục... Chiến binh Mặt Trời và 1 người nữa
- Cậu ta cũng thức tỉnh cùng lúc với ta chứ? - Kei chợt hỏi
Không có tiếng trả lời....
- Vậy ai là người đã phái ngươi tới đây?
- Chủ nhân... - Amatsuchi bình thản đáp
Kei nhìn hắn với đôi mắt khó hiểu, băn khoăn. Và rồi đôi mắt ấy mở to hơn, như đã hiểu ra điều gì đó.
- Ra vậy ! Cậu ta muốn bắt đầu cuộc chiến rồi ư !
Kei nói với chính bản thân mình.
- Han...Cậu ấy... vẫn chẳng hề thay đổi
Lại nụ cười nửa miệng ấy, nhưng không mang vẻ kiêu ngạo ban nãy, mà nó vừa đượm buồn, vừa có hơi hướng của hạnh phúc... Kì lạ.........
********
Kei ì ạch đi về phía hoàng cung. Trời tối rồi... Con quái vật làm nó tốn nhiều thời gian quá.. Thật rắc rối...
Bốp !
Một viên...sỏi cỡ to từ đâu rơi trúng đầu nó.
" Đau quá ! Điên người ! Ai mà thần kinh thế cơ chứ ! " - Kei rên rỉ
Nhìn lên, nó thấy ngay "thủ phạm" đã gây ra cục u bự chảng trên đầu mình. Kei nheo mắt lại... cáu... Nó cố giữ giọng bình tĩnh, nói :
- Cậu kia! Sao ném đá vào đầu tôi hả????
Hahaha... hohoho - Cậu ta bỗng cười sằng sặc, như không biết trời trăng gì nữa
- Hức.. hức.. Chết mất !... Hức! Tôi... định... thử coi... đầu cô cứng cỡ nào !! Công nhận là.. cứng thật !! Ohohohoho...
Kei điên tiết.. nó không thể, mà cũng ko muốn giữ bình tĩnh nữa. Nó nói, nhỏ, nhưng nghe rõ, với sự lạnh lùng kiêu ngạo ( từ bé đến lớn ):
- Cậu muốn tôi... trừng phạt cậu ư? Giết?
Một quả cầu lửa xuất hiện trên tay Kei...
- Nếu chỉ giết... thì quá dễ !! - Kei tiếp tục, ánh mắt toé lửa nhìn kẻ dại dột
Bình thường Kei sẽ không dễ cáu như vậy, nhưng vấn đề là nó vửa trải qua 1 ngày vô vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn được yên thân ,.... Thế mà "kẻ dại dột" kia lại không biết điều, dám trêu tức nó... Huh`!
Cậu ta ngừng tràng cười như hoá điên kia.. không nói gì...
" Vậy là biết điều đấy " - Kei lẩm bẩm
- Cô nghĩ... quả cầu lửa vớ vẩn ấy có thể giết được tôi ư?
Kei giật mình. Giọng nói không lạnh lùng, nó nhẹ nhàng, nhưng.. nói thế nào nhỉ.. khiến người nghe cảm thấy căng thẳng một cách kì lạ.
" Kẻ dại dột " vừa nãy, giờ đã bay xuống, đứng trước mặt Kei , mỉm cười...
- Làm bạn chứ?
Kei tròn mắt ngó... "Gì đây ! Phút trước còn giở cái giọng kiêu căng , giờ lại bảo làm bạn với mình á???"
Cậu ta chìa tay ra, miệng vẫn cười nụ cười có thể khiến mọi cô gái loài người phải siêu đổ, trừ... thần linh ( vì với họ vẻ đẹp là một điều thật bình thường ) Trên bàn tay ấy là một bông hoa trắng,toả ra ánh sáng kì diệu,... đẹp vô cùng. Kei nhìn bông hoa, như quên hết mấy chuyện vớ vẩn vừa rồi, khẽ nói :
- Hoa... Sen trắng!!
- Uhm! Đúng rồi !! - Cậu ta vui vẻ nói - Loài hoa của sự tinh khiết, thanh cao....
Lại im lặng...
- Tôi tặng cô bông hoa này nhé! Tôi nghĩ , nói một cách cụ thể, thì bông hoa này chính là tượng trưng của cô đấy, công chúa... Chúng ta làm bạn chứ??
Kei mỉm cười.. gật đầu !! Nó không từ chối ai muốn làm bạn với nó... Dù tình bạn ấy đến có nhanh chóng hơn tưởng tượng, nhưng không có nghĩa rằng tình bạn đó sẽ nhanh sụp đổ như khi nó đến... Kei muốn có một người bạn thật sự, một người mà nó có thể đặt hết lòng tin vào... Hy vọng, cậu ta - một người hiểu rõ về loài hoa nó yêu quí nhất - có thể là người đó..
- Vậy làm quen nhé ! Bạn mới ! Tôi là Kei
- Uh! Tôi là Han !
- Hy vọng chúng ta sẽ là bạn tốt...
......................
Thời gian trôi đi...
....
Kei... Han... 2 người bạn thân thiết nhất.. Người nọ.. là chỗ dựa, sẻ chia với người kia... Mới biết nhau gần 1 năm, nhưng tình bạn giữa họ.... đã tưởng như ko thể chia cắt....
.........
"Tưởng" so với hiện thực ... cách xa nhau vô cùng......
.............
Và số phận .. vẫn là số phận ... Không gì .. có thể thay đổi ...
********************************
Chap : Lửa địa ngục
Kei vẫn đứng đó... giữa sân trường... Nó không biết mình có muốn gặp lại Han hay không nữa...Tất cả.. dường như đều thật khó khăn với nó..
Amatsuchi nhìn Kei.. Hắn đang phân vân không biết có nên làm y lệnh không.. Thực tình thì hắn không muốn bị giết trước khi mọi việc rõ ràng hơn..
.......
" Bùm " - Một tiếng nố khác vang lên khiến Kei thoát khỏi những ký ức trước đây. Amuchi đang lao tới... tấn công nó
" Tên này... không biết lượng sức mình sao" - Kei nheo mắt nghĩ
Tốc độ tấn công của Amatsuchi có thể nói là gần bằng tốc độ ánh sáng... với người bình thường...
Nhưng Kei nhìn thấy rõ ràng.. từng cử động của hắn. Đôi mắt nó là 1 đôi mắt đặc biệt.. tưởng như bình thường, nhưng lại chứa đựng sức mạnh lớn lao nhất... giống như... mắt của.... Han
Kei nhích người, nhẹ nhàng tránh đòn tấn công của Amatsuchi
" Vẫn rất nhanh, nhưng chưa rõ ràng lắm " - Amatsuchi nghĩ. Hắn muốn tìm hiểu điều gì đó.....
Trên tay hắn, một quả cầu lửa hiện lên, rừng rực cháy... nhưng không phải màu đỏ.. mà ngọn lửa ấy đen... lửa của địa ngục.....
Kei nhìn ngọn lửa trong tay hắn... Không thể coi thường, nhưng không đáng là nguy hiểm với nó. Kei bắt gặp.. trong chốc lát thôi.. tia nhìn của Amatsuchi...nguy hiểm... Ngọn lửa trong tay hắn bừng lên lớn hơn..
Kei bỗng chột dạ... " Hắn muốn giết những người ở đây chắc " - nó lo lắng.. Lửa địa ngục với thần linh có thể không mấy tác dụng, nhưng với con người, nó là thứ đáng sợ nhất...
Đến lúc này, tất cả đã rõ ràng... Amatsuchi nhếch mép cười.. lạnh lùng... Lửa lan ra khắp sân trường.. đen đặc.. đáng sợ
Kei nhìn Amatsuchi, truyền ý nghĩ của mình vào hắn: "Ngươi.. muốn giết họ ư? Tên ác độc ! Rồi ngươi sẽ phải hối hận..." Nhưng hắn chỉ cười, đáp lại " Vậy hãy cố gằng bảo vệ họ đi.. chiến binh Mặt Trời.. nữ thần của các vị thần..."
Nó thật sự rất rất tức giận, chỉ muốn cho tên ác độc kia 1 bài học thích đáng.. Nhưng giờ, việc mà nó cần phải làm nhất chính là.. cứu những người ở đây....
....
Ngọn lửa bùng lên ngày càng mạnh mẽ... kéo theo những ký ức buồn đau nhất của bất kỳ ai nhìn thấy nó....
Mọi người đều hoảng sợ... Họ đau đớn khi nghĩ về những ký ức đó.. Và nước mắt lại rơi... trên khuôn mặt mỗi người... vì những điều họ đã cố quên đi.....
.......
Kei cố gắng tập trung tinh thần... điều nó cần làm.. là bảo vệ...
Ngọn lửa đang dần mạnh mẽ kia.. dường như cũng có tác động tới nó.. Nhưng ký ức đau buồn... dội về trong tâm trí... cha.. mẹ... và Han....
" Không nghĩ lung tung.. mình cần tập trung " - Kei tự nhủ....
Những cơn gió nổi lên, vây quanh mọi người như muốn bảo vệ họ khỏi ngọn lửa đen tối kia.... Ánh sáng mặt trời chợt rực rỡ hơn, tươi đẹp hơn... dập tắt ngọn lửa địa ngục.. dập tắt.. những gì gọi là buồn khổ...
Xung quanh mọi người, một tấm màng chắn mỏng manh xuất hiện.... Nhưng hình dạng không nói lên gì cả.. tấm màng ấy mỏng manh, nhưng vững chắc.. là kết tinh của sức mạnh của Kei.. để bảo vệ họ...
Kei nói, nó không cười nữa, mà giọng như cố kìm nén một cơn giận khổng lồ :
- Ngươi đang khiến ta nổi giận đấy... biết chứ? Amatsuchi
- Hừm ! Có lẽ ! Nhưng cũng xứng đáng thôi. Ít ra cũng biết sức mạnh của người chẳng giảm đi là bao..
Rồi hắn đột ngột lao tới, nhanh hơn trước nhiều...
- Nhưng vấn đề.. là tốc độ..
Kei lùi lại tránh... Một vết thương đang rỉ máu xuất hiện trên khuôn mặt nó....
- Tốc độ ư? Giảm đi nhiều đấy nhỉ? - Nó cười vu vơ, chẳng hề bận tâm đến vết thương trên mặt...
Amatsuchi không đáp
- Nhưng ngươi cũng hiểu vì sao chứ???
Lại im lặng....
- Mà hiện tại.. ta đang vô cùng tức giận ngươi.. nên chẳng hơi đâu mà nói nhiều...
Nói rồi, một cơn gió mạnh mẽ nổi lên, vây quanh Kei.... Nó như toả sáng giữa cơn gió ấy... Và tất cả mọi người đều phải há hốc mồm trước những gì họ thấy( Amatsuchi thì chỉ hơi tròn mắt thôi )...
Trước mặt họ bây giờ.. là một Kei khác hẳn... Không còn cặp kính dày cộp nữa... nó đẹp đến kì lạ....
Mái tóc dài rủ xuống, đen màu của một đêm không sao, không trăng... mượt mà...
Và đôi mắt nó... đẹp hơn hết thảy... đen láy, trong trẻo vô cùng... Nhìn vào đôi mắt ấy, người ta tưởng như có thể thấy cả một vũ trụ rộng lớn bên trong... nó có lúc ấm áp, lúc lạnh lùng, nhưng đều ánh lên sự thông minh tuyệt đỉnh và một tâm hồn trong sáng đến nỗi bóng đêm không thể xâm phạm...
Amatsuchi hiểu hắn không nên đấu với Kei nữa.. nhất là khi nó đang giận dữ..
- Ngươi muốn ta xử lí sao đây? Amatsuchi - Kei nói, nhấn mạnh một cách khinh thường cái tên cuối...
- Chà ! Như vầy... người có nghĩ tôi nên đi không? - Amatsuchi nói, vẻ thận trọng
Kei không nói gì nữa.... bởi Amatsuchi đã biến mất rồi... như chưa hề có ai đứng chỗ đó vừa rồi...
Nó trở lại hình dáng con người của mình, quay ra nhìn mọi người , mỉm cười... và đồng thởi , lại thở dài
- Mọi việc... rắc rối rồi đây !!!

--------------còn tiếp--------------

Facebook comments



Về Đầu Trang Go down
http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/bakysad/apps/photo/album
 

Angel Vs Devil

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Chọn kiểu gõ : Tắt VNI Telex Viqr Tổng hợp
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Forum Học sinh trường THPT Tuyên Hoá - Huyện Tuyên Hoá - Tỉnh Quảng Bình :: Mục chia sẻ :: -‘๑’- Bí quyết, kinh nghiệm sống -‘๑’--
Chuyển đến 
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất
Copyright © THPT Tuyên Hóa --- All right reserved