Twin - này nhóc, đứng lại
Forum Học sinh trường THPT Tuyên Hoá - Huyện Tuyên Hoá - Tỉnh Quảng Bình
Để sử dụng đầy đủ tất cả các tính năng được cung cấp bởi diễn đàn của chúng tôi, xin vui lòng nhấn "Đăng nhập" nếu bạn đã là thành viên hoặc tham gia cộng đồng của chúng tôi bằng cách nhấn "Đăng ký" nếu bạn chưa có tài khoản. Chúc các bạn một ngày vui vẻ!
Forum Học sinh trường THPT Tuyên Hoá - Huyện Tuyên Hoá - Tỉnh Quảng Bình
Để sử dụng đầy đủ tất cả các tính năng được cung cấp bởi diễn đàn của chúng tôi, xin vui lòng nhấn "Đăng nhập" nếu bạn đã là thành viên hoặc tham gia cộng đồng của chúng tôi bằng cách nhấn "Đăng ký" nếu bạn chưa có tài khoản. Chúc các bạn một ngày vui vẻ!

Forum Học sinh trường THPT Tuyên Hoá - Huyện Tuyên Hoá - Tỉnh Quảng Bình

Đây là Diễn đàn dành cho các bạn đã và đang là HS Trường THPT Tuyên Hoá.
Để ghi lại những dấu ấn và kỷ niệm của một thời học sinh, hãy đăng ký làm thành viên để cùng giao lưu và chia sẻ!
 
Trang ChínhTwin - này nhóc, đứng lại I_icon_mini_portalTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share | 
 

 Twin - này nhóc, đứng lại

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
funpapy
Level 2
Level 2
funpapy

Tên thật : pe fun
Giới tính : Nữ
Đang học lớp : cái bang! :D
Tuổi : 31
Tổng số bài gửi : 24
Cầm tinh con : Khỉ(Thân)
Điểm : 35
Birthday : 31/08/1992
Được cảm ơn(lần) : 1
Ngày tham gia : 21/04/2011
Đến từ : HCM city
Nghề nghiệp - Công việc hiện tại : SV
Sở thích : IT-nghe nhac rap-doc sak

Twin - này nhóc, đứng lại Empty
Bài gửiTiêu đề: Twin - này nhóc, đứng lại   Twin - này nhóc, đứng lại I_icon_minitimeTue May 17, 2011 8:19 pm

Tác giả: Cherrycold
Thể loại: Tình cảm tủi teen + hài kiểu teen
Summary: hai chị em sinh đôi và 3 anh chàng rắc rối... cùng quậy!!





Nếu không tình cờ gặp anh, liệu chúng ta có yêu nhau...?



CHAP 1




Câu chuyện bắt đầu ở một con đường vắng vẻ. Trên đường có hai con người, hai chiếc xe đang chuyển động.

Một người là “thiên thần vô tội” – tức là tôi đây, đang guồng những vòng pedan, thả hồn theo gió, miệng huýt sáo.

Một tên là “ác quỷ giả danh” đi chiếc Novou được “độ” lại vàng chóe, tay cầm điện thoại, miệng không ngớt như tụng kinh:

- Em đây rồi Tỉ Tỉ. Năm phút nữa là có mặt.

Trong khi cơn gió chiều mùa hạ “cuốn” hồn tôi đi thì cái tên ác quỷ lại dán mắt vào màn hình điện thoại. 3G nó là thế đấy. Và rồi…

- Rầm!

Tôi đang chu mỏ huýt sáo, bị bật lại đột ngột khiến cắn cả vào lưỡi. Chưa hết, chiếc xe đạp iu quý bị hất sang một bên làm tôi loạng choạng ngã xuống. May mà kịp thủ thế, tôi chống tay xuống mặt đường tránh một cú chà mặt.

- Này – Tôi hét lên, quay lại nhìn tên đi xe ga. Hắn cũng mất đà đổ kềnh xuống.

- Đi đứng kiểu gì vậy hả? – Cậu ta bò dậy, việc đầu tiên là quát thẳng vào mặt tôi.

- Câu đó phải để tôi hỏi mới đúng. Anh đi xe mà mắt để trên trời à? Tông vào con gái nhà lành lại còn lớn tiếng. Không xử bồi thường thì chớ, một tiếng xin lỗi cũng chẳng có…

Tôi tuôn một tràng. Nói ra còn thấy bản thân mình hơi quá, huống hồ tên con trai đứng trước mặt mặt mày tím tái vì giận.

- Cái con nhỏ này… – Hắn giơ tay lên đe dọa. Cậu tưởng thế mà hù được tôi à? Tôi… sợ thật đấy chứ. Dù gì kẻ địch cũng to con hơn, vả lại trông chẳng có vẻ gì tử tế. Tôi lùi lại một bước, miệng lưỡi đi đâu hết cả.

Đúng lúc hắn đang hằm hè chuẩn bị đánh thì chiếc điện thoại ở tay bên kia lại rung lên. Không chỉ mình tôi mà hắn cũng giật mình, luống cuống quét tay vào nàm hình cảm ứng.

Đúng là cú điện thoại cứu may.

Bên kia có giọng con gái đang chửi.

- Em tới ngay liền, mắc chút chuyện…

Lại tiếng giận dữ phát ra từ chiếc điện thoại. Tên đó mải vội đi về phía chiếc xe của mình. Tôi cũng tranh thủ dựng xe đạp “tẩu thoát”.

- Con nhỏ kia, chờ đã…

Tôi nghe tiếng hắn gọi với lại rõ mồn một nhưng ngu gì quay lại. Hôm nay rõ xui, lại đụng phải dân anh chị. Khổ nỗi tôi chân yếu tay mềm mà còn đi xe đạp, bị đuổi theo thì chỉ có chết.

- May cho mày – Giọng nói thù địch vẫn vọng tới. Nhưng nghe vậy là tôi có thể thở phào được rồi. Hắn ta đang bận sẽ không đuổi theo được.

Tôi phóng nhanh về con ngách nhỏ, dừng xe lại bên đường thở dốc.

Phù! Hú hồn.


*******


- Này nhìn kìa.

Ngân hích tay tôi, chỉ xuống phía dưới cổng trường nơi có một nhóm người đang đứng. Tôi nhận ra một con nhỏ cùng ba tên con trai đang nói chuyện gì đó. Cả ba đứa đều mặc đồng phục của trường khác. Đứa con gái quấn khẩu trang kín mít, mắt đeo kính, đầu đội nón chẳng khác gì lập dị. Trời nóng như đổ mỡ thế này.

- Ai vậy? – Tôi hỏi con bạn, trông nó cũng ngạc nhiên chẳng kém.

Tức thì thằng Hùng ở đâu nhảy tới chen vào giữa hai đứa tôi trên cái khung cửa sổ chật hẹp này, chỉ chỉ chỏ chỏ vẻ hiểu biết.

- Các bà dỏm quá, có thế mà cũng không biết. Đấy đều là dân anh chị của trường Đồng Khánh đấy.

- Đồng Khánh? – Ngân há miệng đủ để cho tôi có thể nhét một quả táo ta vào – ý ông là cái trường nổi tiếng bạo lực toàn con nhà giàu học hả?

- Chứ còn gì nữa – Hùng hí hửng – để tôi giới thiệu cho mà biết.

Cậu ta chỉ tay xuống dưới. Thật tình là tôi chẳng biết Hùng định nhắm đến đối tượng nào.

- Cái thằng mặc áo trắng kia kìa, ý quên cái anh – tôi nhìn xuống tên con trai duy nhất mặc áo trắng dưới sân trường – tên là Trịnh Thanh Phong, biệt danh sát thủ không tay, ý quên... tay không. Trong giới giang hồ, cậu ta nổi tiếng về cái khoản đánh nhau không dùng vũ khí.

- Này – tôi bực bội cắt ngang – đang nói về mấy tên côn đồ hay cao thủ võ lâm mà ông phải khúm núm, lễ phép gọi anh này nọ vậy hả?

- Xì – Ngân bĩu môi – đúng là không biết gì cả. Bọn họ là dân anh chị, mày lạng quạng không lễ phép, tụi nó bợp cho liền.

Tôi liếc xéo xuống sân trường.

- Nhưng đứng xa cả mấy chục mét thế này, mình thích gọi gì thì gọi chứ.

- Nói thì nói thế, nhưng nếu bà không cẩn thận phát ngôn bừa lúc đi ngang qua tụi nó thì sao. Tốt nhất là cứ tập dần đi.

Thằng Hùng cứ làm ra vẻ nghiêm trọng. Mắc mớ gì phải dính vào tụi nó.

- Tiếp nè – Hùng nhích tay sang bên cạnh – cái chị quấn kín mít kia có lẽ là Anh Thư tỉ tỉ.
Ngân tròn xoe mắt:

- Có phải con nhỏ nhà giàu nổi tiếng ăn chơi không?

- Chính xác – Hùng tự đắc.

- Nhưng nó quấn kín mít thế kia làm sao ông biết đứa nào vào đứa nào? – tôi xen ngang.

- Cô nàng đó đi đâu cũng có Thanh Phong đi theo hộ tống cả. Không thấy cái bộ dạng như bảo vệ của cậu ta à. Mà nói thật, những đứa trong phạm vi thành phố này thấy mặt cô ta cũng không nhiều đâu. Ăn chơi bao nhiều thì kín tung tích bấy nhiêu.

- Một đứa ăn chơi cũng cần có hộ tống?

Lần này thì không chỉ Hùng, mà cả nhỏ bạn thân cũng nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn.

- Đúng là chẳng biết gì cả!

Cả hai đứa cùng đồng thanh rồi bỏ đi.

- Ê khoan đã – tôi gọi với theo – thế hai đứa còn lại là ai? Tụi nó tới đây để làm gì?

Nhưng hai tên kia đã bỏ đi mất, để lại tôi đứng trơ trọi. Tức mình, tôi lao ra ngoài tìm thì thấy cả đám học sinh của những lớp khác cũng đang đổ xô ra ban công, bàn tán xôn xao.

- Có chuyện gì vậy?

- Trường mình có đứa gây sự với bên ấy à?

- Phen này xảy ra đánh nhau to rồi.

- Kia có phải Anh Thư Tỉ Tỉ không? Sao phải che mặt thế kia. Trước giờ nghe nói cô ta hiếm khi xuất hiện lắm.

- Định nhìn mặt một cái thế mà...


Xem ra tụi nó không biết này cũng biết kia, chẳng mù tịt như tôi.

Chưa kịp xem xét tình hình thì “Ầm”, một tên con trai lao thẳng vào tôi.

- Ai da.

- Xin lỗi chị - tên con trai nắm lấy tay tôi kéo dậy

- Đi đâu mà...

Tôi định hạnh họe một tí, nhưng khi vừa nhìn vào cậu nhóc lớp dưới, tức thì khuôn mặt ngây thơ dễ thương với cái khuyên bên tai trái thu hút hết sự chú ý của tôi.

- Chị trông thế này chắc không sao rồi – cậu ta nhoẻn cười, nhặt chiếc cặp bên cạnh rồi phũ phàng thả tay khiến tôi xém chút nữa thì bật ngửa.

- Xin lỗi lần nữa nhé, em đang có việc bận.

Này, đừng tưởng cậu dễ thương thì tôi tha cho nhé. Đứng lại!!!

Đáng lẽ tôi sẽ nói thế. Không, tôi phải nói thế. Nhưng chẳng hiểu sao lúc ấy miệng tôi cứng đơ không thốt ra được câu nào.



Cái đám đông ấy cuối cùng cũng giải tán khi chuông reo vào lớp. Ngân và Hùng hí hửng bước vào. Chắc cô cậu vừa ăn mánh lẻ mà không báo với tôi một tiếng. Hừ, bạn bè gì mà thế.

- Này, có thấy đánh nhau gì không? - Ngân hỏi tôi sau khi đã yên vị chỗ bên cạnh.

- Tự dưng sao lại hỏi vậy.

- Thì nghe nói là mấy người đó đến tìm một học sinh trường mình để giải quyết ân oán gì mà.

- Có thấy gì đâu – tôi thở dài. Việc học ở trường sao phút chốc lại bị bọn côn đồ thu hút hết sự chú ý.

- Hừm, đang chờ xem kịch hay thế mà...

- Thế lúc nãy mày đi đâu mà không để ý? Lại chui xó nào trong căn tin với thằng Hùng rồi phải không?

Ngân cười tủm tỉm khiến tôi không thể không tức trong lòng mà đưa tay nhéo má con bạn một cái.

- Mày thiệt là... Hội ăn uống do tao làm chủ sòng cơ mà.


Giờ ra chơi, trường học lại như cái chợ vỡ bởi tiếng xì xào bàn tán đoán già đoán non. Nghe cũng biết mấy tay anh chị kia vẫn chưa rời khỏi.

Nhưng mặc kệ người ta làm gì thì làm, ta ăn thì vẫn ăn.

Tôi hí hửng xuống căn tin. Lần này thì không có hai cái đuôi như thường lệ. Không phải tôi bỏ rơi gì chúng vì vốn dĩ Hùng vẫn là cái ví tiền của cả nhóm cơ mà. Chỉ là chuông vừa reo thì bọn nó đã mất hút đi đằng nào, chẳng thèm rủ tôi lấy một câu. Đã thế ta sẽ ăn cho hả giận.

Bước qua quầy, tôi gặp đám đông đang vây quanh một anh chàng cao ráo lạ hoắc. Tụi nó miệng thì nói không ngớt, nhưng chỗ nào tên đó đi qua thì phải giãn ra. Đúng là đại ca trường Đồng Khánh có khác, không chỉ có tiền mà còn có quyền.

Tên con trai ngó dáo dác xung quanh như tìm kiếm ai đó. Và trong lúc hắn nhìn về hướng này, tôi thề là tim mình mất một nhịp.

Tên con trai bước chậm rãi, khóe miệng hơi nhếch lên.

Bàn chân tôi tê cứng, nhưng tôi phải nhấc nó lên. Một... hai... ba...

Bỗng tôi giật mình như bị điện chích. Không phải chứ? Sao lại có sự tình cờ đến như thế? Là tên mà tôi vô tình đụng xe phải hôm trước. Không, hắn đụng tôi trước. Và giờ hắn ta đang cố tìm tôi để trả thù.

Đáng sợ hơn nữa, bàn tay của hắn đang siết chặt cổ tay tôi.

Tôi giật mình quay lại. Oái, không ngờ hắn lại cúi xuống sát như vậy.

- Ra ngoài một lát – Hắn nói, đủ để cho tôi nghe. Khuôn mặt lạnh lùng nom lúc này còn đáng sợ hơn.

Tôi nhích cổ ra bên trái để tránh đi cái nhìn đáng sợ ấy, tức thì lại bị hàng chục ánh mắt khác ghim vào. Tò mò, không hiểu chuyện, và cả sợ thay cho tôi cũng có.

Má ơi, con phải làm sao đây???

Tôi và hắn có ân oán gì?




.........to be continue

Facebook comments



Về Đầu Trang Go down
funpapy
Level 2
Level 2
funpapy

Tên thật : pe fun
Giới tính : Nữ
Đang học lớp : cái bang! :D
Tuổi : 31
Tổng số bài gửi : 24
Cầm tinh con : Khỉ(Thân)
Điểm : 35
Birthday : 31/08/1992
Được cảm ơn(lần) : 1
Ngày tham gia : 21/04/2011
Đến từ : HCM city
Nghề nghiệp - Công việc hiện tại : SV
Sở thích : IT-nghe nhac rap-doc sak

Twin - này nhóc, đứng lại Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Twin - này nhóc, đứng lại   Twin - này nhóc, đứng lại I_icon_minitimeWed May 18, 2011 4:44 pm

........... *****..........


God is a girl, wherever you are,

Do you believe it, can you receive it,

God is a girl, whatever you say,

Do you believe it, can you receive it,

God is a girl, however you live,

Do you believe it, can you receive it,

God is a girl, she's only a girl,

Do you believe it, can you receive it?

(God is a girl)


........... *****..........




- Ngân!!

Nhỏ Linh chạy từ ngoài căn tin vào, hộc tốc báo tin cho con bạn đang tám chuyện với một nhóc lớp dưới.

- Hoài Thư... nó... nó....

- Từ từ đã.

Ngân chạy lại chỗ con bạn đang gần hết hơi, chẳng biết có chuyện gì mà nó hớt hải như người mất hồn.

- Hoài Thư làm sao? - Hùng tụt xuống khỏi lan can.

- Nó... nó bị Thanh Phong dẫn đi rồi.

- Hả? – Cả ba đứa còn lại cùng kêu lên một lúc. Tụi nó hết thảy đều ngạc nhiên, và sau đó là lo lắng.

- Em không liên quan gì đến chuyện này đâu á – Thằng nhóc tên Hoà mà mới nãy còn hào hứng nói chuyện với Ngân lên tiếng – không phải do em... Bái bai.

Nói xong nó vụt chạy thẳng như sợ vạ lây.

Ngân nắm hai vai Linh lắc lấy lắc để.

- Giờ nó đâu rồi? Nhỏ khờ Hoài Thư đâu rồi?

Linh vẫn chưa bình tĩnh lại, giờ bị Ngân bồi thêm mấy cú làm nó hoa cả mắt.

- Hình như bị lôi ra bãi đất trống sau trường. Hic. Chẳng đứa nào dám bén mảng ra can cả.

- Thật là... bạn bè trong trường mà tụi nó thế à.

Ngân nói nhưng trong lòng cũng lo lắng không kém. Hoài Thư đến cả cái tên bọn chúng cũng không biết, cớ sao Thanh Phong lại đích thân kéo nó đi? Chẳng lẽ nó đã làm gì đắc tội?

- Phải đi xem sao.

- Đừng – Hùng nắm tay Ngân lại – ra đó không khéo lại rước thêm chuyện.

- Chẳng lẽ lại để yên cho Thư gặp nguy hiểm? Ông có phải là bạn nó không đấy??

- Nhưng bà ra đó thì được ích gì? Chỉ tổ gây thêm rắc rối. Tôi nghĩ hãy cứ chờ xem sao.

- Chờ cái gì chứ? – Ngân cáu gắt – Nhỏ đó thì làm được cái gì. Ông biết Thư là đứa chẳng kiêng nể ai mà. Lỡ nó phát ngôn bừa bãi thì...

- Nhưng tay chân cũng đâu có bừa bãi không kém.

- Ý ông là...



***




Tên con trai mặc áo trắng duy nhất trong trường dắt tôi ra khỏi căn tin. Xin nói thêm: trường tôi có áo đồng phục dạng vest hẳn hoi. Học sinh đến trường phải mặc áo đồng phục, nếu chỉ mặc áo trắng không tức là vi phạm nội quy. Tuy vậy, không ai nhận ra hắn là không những chỉ là một học sinh ngoài trường, anh chị trong một băng đảng, mà còn là kẻ sắp… kết liễu tôi theo một nghĩa nào đó.

Tôi bị kéo đi trong im lặng. Chân loạng choạng bước cho kịp hắn, chẳng để ý mình đã ra bãi đất bỏ hoang sau trường từ lúc nào.

Hắn ta bỗng dừng lại. Tôi cũng luống cuống “phanh” gấp. Ở ngay giữa sân cỏ thế này, chẳng lẽ hắn định…

Tôi chưa kịp trả lời cho câu hỏi của mình thì hai người mà lúc nãy tên này che khuất bước ra đứng trước mặt tôi. Là Tỉ Tỉ của hắn và hai tên mà tôi chưa kịp hỏi Hùng – có lẽ là đàn em. Xử tôi cũng đâu cần phải huy động nhiều người thế?

Đứa con gái đứng trước mặt tôi, trời không nắng nhưng cô ta không chịu bỏ kính ra.

- Tên gì? – Cô ta hất hàm.

Tôi đứng yên, không biết có nên nói hay không. Nhưng mà giọng nói này, có cái gì đó quen thuộc.

Chẳng lẽ trước khi “kết liễu” tôi, hắn còn phải báo cáo cho đàn chị của mình sao?

Thanh Phong đập một tay lên vai trái của tôi (thế này thì xui cả ngày mất, mà tôi đang xui rồi chứ còn gì nữa). Hắn ra lệnh:

- Trả lời đi.

Phong bước lên cạnh đứa con gái như một vệ sĩ, nhìn tôi với ánh mắt không có thiện cảm, nhưng lại chẳng có vẻ gì là sắp trả thù. Tôi hắn ta chằm chằm, cố đoán thử xem liệu hắn có nhớ ra chuyện hôm trước hay không.

Có lẽ ánh mắt dò xét của tôi đã làm cho Thanh Phong khó chịu. Một bên mày của hắn nhướn lên.

- Tên là... – Thôi nào, có mỗi cái tên thôi, sao tôi lại không nói ra được nhỉ.

Cô gái đứng trước mặt tôi chầm chậm tháo kính, mở khẩu trang ra. Và tôi há hốc miệng.





Cô gái đối diện có khuôn mặt giống hệt khuôn mặt... của tôi. Ờ thì cũng không thực sự là giống hệt vì tôi đen hơn và còn có một vết sẹo đáng ghét ở chỗ chân mày bến trái. Nhưng quan tâm làm gì chuyện này chứ!!! Không thể có một ai giống tôi hơn cô ta.

- Sao? Ngạc nhiên à? – Cô ta cười thích thú. Đúng là tôi hay bị đem ra làm trò cười thiệt mà.

- Này... - cái thói ăn nói ngang ngược hằng ngày của tôi đã biến mất từ lúc nào, giờ tôi đang lắp bắp mới khổ chứ - cô là ai? Sao lại giống tôi đến như thế? Hay là... – trong đầu tôi chợt vụt ra một ý kiến dễ sợ, đến nỗi sau này khi nghĩ lại vẫn không thể hiểu được tại sao lúc ấy mình lại điên rồ đến như vậy – cô hâm mộ tôi quá, nên phẫu thuật chỉnh hình cho giống đấy à?...

Cái miệng của tôi chưa dừng lại, vốn định nói thêm để chặn họng, và cũng vì mỗi khi sợ hãi tôi nói nhiều lắm. Nhưng câu “Trời ạ, có kẻ giả danh con gái nhà lành” chưa kịp phun ra khỏi miệng thì một trong hai tên con trai (chẳng biêt đứa nào láo thế) bợp cho tôi một phát ngay phía sau.

Tôi thất thần quay lại lườm kẻ dám “phạm thượng” ấy một phát, nhưng cái mặt hằm hằm có vết sẹo bên khóe mắt cũng khiếp không kém làm tôi cụt vòi. Lúc quay lại, Anh Thư cũng có cái nhìn thiếu thiện cảm không kém, khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận.

Thôi rồi, chết mất, đương không lại giây vào côn đồ thế này.

Nhưng lạ một nỗi, Thanh Phong - cái tên con trai đã đụng xe tôi hôm trước lại không có biểu hiện gì đặc biệt, lại còn đứng huýt sáo nhìn chim sẻ...

Tỉ Tỉ của cậu ta nhìn tôi như một con nhỏ bi ngu ngốc bẩm sinh, tức giận đến nỗi chỉ xém chút nữa là có thể sai mấy tên kia thủ tiêu tôi rồi. Cô ta mím môi rồi quát.

- Đồ ngốc, tôi với cô là chị em sinh đôi.


Ở đâu ra thêm một chị gái nữa?




Hoài Thư bị đám anh chị trường Đồng Khánh dẫn đi trên một chiếc taxi là tin động trời nhất trong suốt buổi học hôm đó. Tất nhiên việc này được làm âm thầm nên chỉ có tụi học sinh biết. Mà tụi này có cho vàng cũng không dám báo cáo với thầy cô. Đụng vào dân anh chị, lạng quạng là đi đời liền.

Ngân nghe xong tin mém xỉu. Nó không ngờ sự việc lại đến nông nỗi này. Biết thế lúc nãy nó đã chạy ra xem thế nào. Dù sao có bị bắt đi thì hai đứa cũng có đôi. Đằng này nó hành xử đâu khác nào kẻ phản bội cơ chứ.

Nhưng một đứa ngoài giờ học chỉ biết về nhà và làm thêm như Hoài Thư thì kiếm đâu ra mối hiềm khích với dân anh chị chứ.

- Này Hùng!!! Ông chả bảo tôi là bọn chúng đến để xử lí thằng nhóc tên Huy lớp dưới cơ mà. Sao nạn nhân lại là nhỏ Thư nhà mình?

Hùng mặt mày nhăn nhó.

- Làm sao tôi biết. Thằng nhóc kia chạy mấy tiêu rồi.

- Giờ ra chơi tôi với ông xuống tìm nó.


*****


Lớp 10A4

Ngân nói với thằng nhóc đầu tiên bước ra khỏi lớp.

- Cho chị gặp nhóc tên Hòa đi em.

- Ơ – thằng nhỏ ú ớ – nó bỏ về rồi chị ạ.

- Sao lại bỏ về chứ? – Ngân gắt lên.

- Chắc tại nó sợ.

Hùng ngó xung quanh. Mỗi lúc càng có nhiều người chú ý đến tụi nó. Mức độ lan nhanh của tin đồn thật đáng kinh ngạc.

- Chỗ này nói chuyện không tiện. Ra đằng kia đi.

Nói rồi Hùng xách áo thằng nhỏ đi làm cho nó hết hồn.




- Em có biết kẻ mà nhóc Hòa nói là bị mấy người trường Đồng Khánh đến xử lí không?

Ngân nói ngọt đến nỗi Hùng cũng không tin vào tai mình. Điệu bộ dễ thương của cô nàng lúc này mới có dịp tung ra.

Thằng nhóc y chóc bị dính chưởng. Nó ấp úng nhưng cuối cùng cũng chịu phun ra:

- Đó là... đại ca Hy của lớp em. Cậu ấy... cũng bỏ về rồi, từ trước khi cái chị... gì gì đó bị bắt. Em cũng nghe nói ân oán giữa họ đã được thương lượng rồi... mà.

Lần này thì Ngân nhăn trán thiệt. Chẳng biết đường nào mà lần nữa. Kẻ có liên quan thì một đứa bị bắt, một đứa bỏ trốn. Chẳng biết làm sao, nó trút giận lên thằng nhỏ.

- Tụi nhóc này, mới có tí tuổi mà bày đặt ân oán này nọ.

Cái nhéo tai mạnh khét tiếng của Ngân làm bao hình tượng đẹp của thằng nhỏ về nó biến mất. Suýt khóc, thằng nhỏ tìm đường chạy thì Hùng đã nhanh tay kéo áo lại.

- Em biết thêm gì thì báo cho anh nhé, số điện thoại đây.

Chẳng để cho thằng nhóc kịp phản ứng, Hùng lấy cây bút trong túi quần viết thẳng lên vai áo thằng nhỏ.

- Nhớ lưu số rồi mới giặt áo nhá em.

Thằng nhỏ hậm hực biến thẳng vào lớp, không quên kèm theo một câu chửi.




*****



- Học sinh ngồi chỗ trống kia đi đâu rồi hả em?

Cô giáo dạy văn nhìn về phía chiếc ghế trống cạnh cửa sổ, rồi lại nhìn sang đứa ngồi cạnh là Ngân. Con nhỏ đang lo lắng từ nãy giờ, bị nắm thóp bất chợt nên không tránh khỏi lúng túng.

- Dạ, bạn ý... bạn ý bị đau bụng nên về trước, chưa kịp xin phép cô.

Với tài nói láo và gây trò cười xưa nay thì có lẽ Linh đã cho cả lớp một trận cười bể bụng. Nhưng lần này đứa nào cũng biết lí do thật sự là gì, cả mức độ ghê gớm của nó nên chỉ nín thinh. Trong đầu thầm cầu nguyện cho con bạn tai qua nạn khỏi để ngày mai còn xuất hiện.

Cô giáo chẳng biết gì về chuyện này, nên chỉ gật đầu rồi tiếp tục bài giảng. Ngân gục mặt xuống bàn.

Thư ơi, tự dưng tao lại nhớ mày. Nhớ lành lặn mà trở về nghe con.

Hùng ngồi phía sau, đặt một tay lên vai Ngân ra chiều an ủi.

- Mày yên tâm, nó như vậy, cùng lắm là chỉ...

Thằng nhỏ định nói là “cùng lắm chỉ gãy vài cái tay”. Nhưng sau khi cân nhắc kĩ con người chỉ có hai cái tay và mức độ an ủi của câu nói, nó đành im re.



*****



Chuông vừa reo hết tiết, cả trường lại nhốn nháo như cũ. Nếu Hoài Thư có ở đây, chắc chắn phải lấy làm vui lắm vì mức độ nổi tiếng của mình. Việc nhỏ Thư bị mất tích vẫn chưa rõ thực hư ra sao nên học sinh khối 11 chỉ biết bám riết lấy Linh và Hùng – hai đứa bạn thân chí cốt.

Trước sự “hâm mộ” không mong đợi này, Linh chẳng nói ra được thông tin nào ngoài mấy câu cáu gắt. Nó thề là sẽ đốt nhà đứa nào còn tiếp tục nhắc đến hai chữ Hoài Thư trước mặt nó. Hùng đi bên cạnh chỉ khẽ lắc đầu

Phải khó khăn lắm hai đứa mới ra khỏi được cái cổng trường mà không bị hỏi thăm. Tuy đường về ngược hướng nhưng Hùng vẫn đồng ý đi cùng Linh để an ủi con bạn. Trong lòng nó cũng không khá hơn là mấy, nhưng ít ra nó là con trai. Còn Linh lại là bạn từ thời quấn tã của Hoài Thư, chắc chắn sẽ bị dằn vặt trong lòng.

- Tôi phải đi đây.

- Đi đâu? Biết đi đâu mà tìm nó bây giờ.

Ngân giãy nảy:

- Chẳng lẽ lại đứng im nhìn thế này? Ít nhất cũng phải báo cho má nó một tiếng...

Mắt con bạn đỏ hoe, lại sắp nước mắt ngắn nước mắt dài.

- Ơ hay, đã biết nó bị làm sao đâu. Mà bà quên nó có võ à?

- Mớ võ học lỏm đấy thì làm được cái gì? Vây quang nó ít nhất cũng có 3 thằng. Hic, huhu...

Kì thực cả hai đứa chưa thấy Thư phải giở ngón võ ra làm gì, nhưng mỗi đứa lại có một suy nghĩ khác nhau. Ngân thì cho rằng chỉ là mấy đòn đánh đấm tuềnh toàng, dù sao Thư cũng chỉ là một đứa con gái chỉ được cái miệng là giỏi. Nhưng Hùng cho rằng tay nghề của Thư cũng không kém, ít nhất có hiểm nguy cũng biết đường mà tháo chạy.

Hai đứa nhìn nhau chẳng nói được câu nào.

- Thôi ông về đi.

- Tôi sẽ đưa bà về tận nhà.

- Tôi không sao đâu. Trên đường về tôi còn ghé qua nhà Thư nữa. Có còn hơn không.

Ngân đang muốn ở một mình, nhưng khổ nỗi Hùng vẫn không tha cho nó:

- Để tôi đi cùng.

- Không, ông về đi. Cứ coi như đây là chuyện của hai đứa bạn thân. Có gì nhắn tin báo tôi sau cũng được. Nhớ đừng nói gì gở là được rồi.

Nói xong Ngân bỏ đi.




Vừa căt đuổi được Hùng, Ngân nhằm thẳng hướng nhà con bạn thân.

Hoài Thư vốn là học sinh trọ, ở một mình từ khi vào cấp ba. Mới đầu Ngân chẳng hiểu tại sao cô Thành – má Thư lại chuyển về quê. Mãi sau mới biết do cuộc sống khó khăn, cô Thành phải nương nhờ họ hàng, bắt nó ở lại một mình ráng học cho hết cấp ba. Thương má nên Thư đành cắn răng chịu đựng. Nó vừa học, vừa làm thêm kiếm tiền nuôi thân. Miệng thì lúc nào cũng lạc quan yêu đời nhưng mỗi khi ở một mình, nó lại tự kỉ hơn bất kì ai.

Mỗi khi như vậy, chỉ có Ngân ở bên cạnh hiểu và an ủi cho nó. Giờ không làm được điều ấy, nó cảm thấy áy náy vô cùng.

Căn nhà cũ với chiếc cổng xanh lá và hàng rào tigon ở cuối cùng là nhà của Hoài Thư. Trước đây ngôi nhà khá rộng nhưng từ khi cô Thành chuyển đi, hai phần ba căn nhà đã được ngăn ra để cho thuê – nguồn thu nhập lớn nhất của nhỏ bạn.

Ngân nhìn cánh cửa sắt đóng kín mà lòng nặng trĩu. Nó vạch đám tigon ở hàng rào, đưa mắt vào phía trong. Cửa chính đóng kín mít. Thế là không có tin gì rồi.

Bỗng con Xù – chó cưng của Hoài Thư phát hiện ra nó, sủa ầm lên và vẫy đuôi vui vẻ. Bình thường Ngân sẽ thọc tay vào vuốt đầu con Xù, nhưng lúc này nó chẳng còn tâm trạng nào mà làm thế, chỉ đưa mắt buồn rầu nhìn con chó của cô bạn tội nghiệp.

- Này, đứng lét lút gì ở đấy?

- Thư? – Nhận ra con bạn, Ngân hét toáng lên – mày về khi nào?

Hoài Thư chạy ra mở cửa cho bạn. Ngân ôm lấy nó ngay lập tức làm nó nghẹt thở. Phía dưới, con Xù ngoáy tít đuôi.

- Có chuyện gì vậy? – Ngân hỏi.

- À... – khuôn mặt Thư lập tức méo xệch – tao phải làm sao đây mày?

Facebook comments



Về Đầu Trang Go down
funpapy
Level 2
Level 2
funpapy

Tên thật : pe fun
Giới tính : Nữ
Đang học lớp : cái bang! :D
Tuổi : 31
Tổng số bài gửi : 24
Cầm tinh con : Khỉ(Thân)
Điểm : 35
Birthday : 31/08/1992
Được cảm ơn(lần) : 1
Ngày tham gia : 21/04/2011
Đến từ : HCM city
Nghề nghiệp - Công việc hiện tại : SV
Sở thích : IT-nghe nhac rap-doc sak

Twin - này nhóc, đứng lại Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Twin - này nhóc, đứng lại   Twin - này nhóc, đứng lại I_icon_minitimeWed May 18, 2011 6:43 pm

7 – con số định mệnh của tôi



Chắc có lẽ không chỉ Ngân và Hùng, mà có rất nhiều đứa đang lo sợ cho tôi lúc này: bị bốn tên anh chị dắt ra chỗ vắng xử lí. Nhưng tụi nó đâu có biết rằng tôi đang ở trông một tình huống dở khóc dở cười như thế này.

Đùng một cái có thêm một chị/em sinh đôi nữa (vẫn không biết là cô ta ra trước hay mình ra trước).

Nhưng làm thế quoái nào mà có chuyện lạ đời như thế này nhỉ? Hay là má...

Cô gái trước mặt tôi nhếch khóe miệng lên tạo thành một nụ cười mỉa... tuyệt hảo. Ừ thì có cùng khuôn mặt đấy, nhưng với một đứa nổi tiếng ăn chơi được sống trong nhung lụa, với một con bé vừa nghèo vừa quê như tôi thì phải có sự khác biệt rồi.

Hừ, trông Anh Thư cứ như thiên thần xảo trá, còn tôi lại trở thành kẻ khố rách áo ôm mất rồi.

Cô ta cười khẩy.

- Nhìn thế này chắc khỏi phải xét nghiệm ADN thì mới biết là chị em chứ gì? Không ngờ lúc nãy cô lại có thể nói ra một câu ngu ngốc đến như vậy.


Này, ai nói là tôi ngu ngốc. Chỉ là... không thể chấp nhận nổi sự thật + quá sock nên mới hành xử như vậy.


Khỉ thật, cái lưỡi của tôi cứ như thụt vào trong, cứng đơ không nói được câu nào.

- Bây giờ làm gì hả Tỉ Tỉ?

Tên con trai đứng sau tôi chắc đứng nắng nên sốt ruột rồi chứ gì. Bản thân tôi đây vì sock đến nỗi không thèm để ý mồ hôi đang chảy lòng ròng nữa.

- Về đã. Ở đây không hay.

Cô ta vừa ra lệnh, tức thì tên Phong tiến lại, xốc nách tôi lên.

- Này khoan đã (tôi dù có thụt lưỡi đi chăng nữa thì cũng phải lên tiếng bảo vệ mình lúc cần thiết). Các người định đưa tôi đi đâu?

Mắt tôi trừng lên, nhưng chẳng đáng sợ bằng cái liếc của Phong.

- Cô không nghe Tỉ Tỉ nói gì hả? Đi về.

Hu hu, ai chẳng biết đi về, nhưng đi về là đi đâu?

Tôi bị kéo ra ngoài cổng trường không khác gì kẻ bị trọng tội. Trong những lúc cuối cùng bị kéo đi đến nơi-mà-mình-chẳng-biết-là-nơi-nào-đấy, tôi nhìn lại ngôi trường “iu thương”, chẳng biết có đứa nào không thích học nhòm ra cửa sổ cho tôi kêu cứu với.

Khổ nỗi chưa kịp đưa ra tín hiệu SOS nào, tôi đã bị tống vào ghế sau chiếc taxi bốn chỗ, một bên là Anh Thư, một bên là tên Thanh Phong đáng ghét. Chỉ còn thiếu chiếc còng tay nữa là đủ bộ.

Hai tên đàn em còn lại lọ mọ đi tìm hai chiếc xe ga gửi bên kia đường. Xong, cả ba chiếc xe dọt thẳng.



Xe bốn chỗ chứ có phải năm đâu, nhét ba đứa một hàng ngồi chật không chịu nổi. Một tay tôi áp sát vào bên tay phải của Phong. Tự dưng tôi bỗng đỏ mặt. Dù sao tôi cũng là con gái chứ bộ. Cậu ta không xấu hổ thì thôi chứ, tôi lại...


Anh Thư ghé đầu sang ngoài cửa sổ, mắt nhắm khẽ. Nhìn lúc này ai nghĩ cô ta là kẻ ăn chơi trong giới giang hồ, hơn nữa lại còn là chị em ruột của tôi. Phải công nhận một điều, tuy sinh đôi nhưng cô ta giống má hơn tôi tưởng. Những sợi mi cong vút ấy cứ làm tôi nhớ đến bà mỗi khi ngồi buồn bên cửa sổ.

Lả chị em ruột, có lẽ cô ta chẳng hại gì mình.

Tôi tự trấn tĩnh mình lại. Có khi muốn đưa tôi “về” để giải thích cho dễ dàng. Nhưng trước khi biết được tại sao lại có chuyện này, tôi muốn rõ một điều.

- Vậy... Tôi hay cô là chị?

Anh Thư hơi nghiêng đầu qua phía tôi, hé mắt nhìn.

- Ra là bà ta không nói gì với cô về sự xuất hiện của tôi à? – Cô ta cười mỉa – Tôi ra sớm hơn cô 7 phút đấy.

Vậy thì tôi là em? Nghĩa là phải phục tùng cô ta? Thế mà tôi đã vẽ ra viễn cảnh mình là chị của dân ăn chơi nổi tiếng rồi. Nhưng làm em ruột của Anh Thư Tỉ Tỉ thì sao nhỉ?

Ôi trời ơi, không thể tin được là trong lúc rối như tơ vò thế này mà tôi còn nghĩ ra được điều này.

Vừa đặt đầu dựa lại vào cửa kính, Anh Thư đã nhổm dậy. Chị ta nhìn tôi với ánh mắt muốn đọc hết tất cả những suy nghĩ trong cái đầu sắp nổ tung này.

- Cô cũng giống bà ta phải không?

Lúc đầu tôi không hiểu Anh Thư nói gì, nhưng rồi chợt nhớ ra cô ta đã gọi má bằng từ “bà” bằng một giọng nói chẳng mấy kính trọng. Nhưng tôi thì khác.

Cuối cùng tình yêu gia đình cũng phải chiến thắng nỗi sợ hãi (lúc này thì tôi chưa có ý định kết nạp Anh Thư vào gia đình có hai người của mình)

- Đừng có gọi má tôi bằng “bà”, đó cũng là má cô cơ mà.

Chị ta lại cười khẩy, bằng cái vẻ mặt đáng ghét:

- Nhưng bà ta đã làm gì cho tôi?...

Tôi chưa kịp cắt ngang câu nói ấy thì Phong đã lên tiếng. Nếu không tôi tưởng trên băng ghế này chỉ có hai người mất.

- Từ từ đã Tỉ Tỉ. Còn nhiều chuyện cần thiết – Hắn ta nói bằng giọng nhẹ nhàng khá là có sức thuyết phục. Thế thì kẻ nào lúc nãy đã lườm cho tôi suýt đứng tim chứ?

Giờ thì tôi lại bắt đầu tò mò về cái mà Phong gọi là “chuyện cần thiết”.



Chiếc xe taxi đậu trước một căn biệt thự hai tầng mới toe xây theo kiểu kiến trúc phương Tây. Những cây dừa cao vút trồng sát hàng rào che khuất một nửa khuôn viên phía trong khiến người ta có cảm giác muốn khám phá.

Dù chấm cho căn nhà này 99,5 điểm, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình phải vào hang cọp cả. Amen! Khiếp sau con nguyện làm người lương thiên.

Hai tên đàn em phóng xe tới còn trước cả taxi chỉ để nghe Anh Thư dặn dò câu gì đó, rồi lại phóng thẳng. Tiếng rú ga nghe mà khiếp. Có lẽ sau này tôi phải điều tra xem vì lí do gì mà cô gái đang đứng trước tôi lại có quyền thế đến như vậy.



- Này, vào nhà.

- Nhà chị đây à? – Không biết từ khi nào, tôi đã chấp nhận xưng hô như vậy.

Haiz! Đây là căn nhà của nửa kia trong gia đình tôi, ý tôi là Anh Thư chẳng phải sinh đôi với tôi sao. Biết đâu, có một chút kỉ niệm gì về gia đình xưa cũ trong đấy.

- Không, là nhà tôi.

Giọng Thanh Phong êm ái hơn cả lời mời.

Khoan đã! Cái gì? Nhà cậu ta sao?

Tôi đứng sững lại trong khi Phong và Anh Thư đang chuẩn bị bước qua cổng.

- Này, hai người kia. Tôi không vào đâu.

Cả hai đều quay lại nhìn tôi chằm chằm.

- Chuyện gì chứ? – Anh Thư thắc mắc.

- Tôi... cậu ta – cái lưỡi lại líu vào rồi – không phải về nhà chị, mà vào nhà hắn ta??? Rồi chị định bỏ tôi ở lại một mình chứ gì??? Các người định giở trò...

Anh Thư mắt tròn xoe chưa hiểu chuyện, trong khi Phong đã bỏ cái bộ mặt ngơ ngác của mình. Hắn ta cười suýt rách cả miệng.

Này, tôi đang nói về cậu đây. Tên khùng.

- Cô tưởng tôi định làm gì chứ? Hả cô nàng biến thái.

Sau câu nói của Thanh Phong, “chị gái iu quý” của tôi cũng đã hiểu ra chuyện. Chị ta không thể nể tình chung dòng máu mà bỏ đi cái nụ cười đáng căm ấy đi à.

- Này đừng tưởng bở. Tôi ngu gì đưa cô về nhà để ông già phát hiện ra à.

Ra thế. Nhưng có hiểu cũng đã muộn rồi. Giờ mặt tôi đã đỏ lựng như trái cà chua chín, chỉ thiếu người hái về gặm nhấm nỗi sỉ nhục của một đứa con gái ăn dưa bỏ nữa thôi. Ôi cái cuộc đời khốn khổ.

Tôi bước vào nhà mà cái mặt cúi gằm. Cái tên đáng ghét kia, hắn ta lấy đâu ra để cười sặc sụa từ cổng vào nhà thế không biết.

Dù sao vào đây cũng không phải là một cực hình. Máy lạnh mát rượi làm tôi có cảm giác refresh thật là sung sướng. Ở nhà làm gì được như thế này.

Anh Thư tự nhiên như đang ở nhà, tót lên cái ghế một chân ở quầy ba góc trái căn nhà, tự với tay rót cho mình một li gì đó xanh lè.

Còn tôi vẫn đứng lóng ngóng vì bộ bàn ghế gỗ to đến nỗi tôi chẳng phân biệt nổi giữa cái bàn con và ghế con. Chưa gì Thanh Phong đã ấn tôi xuống cái ghế to oạch bên cửa sổ kính cũng to không kém rồi đi vào trong nhà.


Không biết phải làm gì, tôi đành mở lời trước.

- Có thể nói cho tôi biết tại sao chị lại biết còn một đứa em sinh đôi nữa... mà đến bây giờ mới tìm?
Anh Thư nhìn tôi hệt như mới ăn trúng quả gì chua lét, rồi thở dài.

- Chẳng đứa nào biết về sự tồn tại của đứa kia. Cả hai li dị xong đã thề sẽ không nhắc lại chuyện này.

Dù không muốn tin, nhưng điều này vẫn thật phũ phàng.

- Có thật là như thế.

- Cô không thấy bà ta đã làm gì à? Cô có biết gì về tôi không?

Tôi cảm giác như chị ta sắp mắng mình đến nơi. Lại thêm một tiếng thở dài.

- Phụ nữ giỏi che giấu, chứ đàn ông thì không như vậy. Ông ta làm gì tôi đều biết. Tình cờ lục phòng, tôi phát hiện ra rất nhiều... ảnh và giấy tờ.

Nghe chị ta nói, tôi chỉ muốn về quê, hỏi lại má cho rõ thực hư. Tại sao hai người làm ba má mà phải như thế? Chị em không biết mặt nhau thật là một nỗi bất hạnh. Hoàn cảnh chúng tôi tái ngộ cũng chẳng đẹp đẽ gì.

Anh Thư giơ ly lên ngang mặt, sóng sánh thứ chất lỏng bên trong. Người chị của tôi sao lại trở nên như thế?

Bầu không khí trong phòng rơi vảo khoảng lặng khó xử. Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc ngó quanh gian phòng.

Trong khi tôi đang mải ngắm cái LCD to khủng bố, Phong đã từ nhà trong trở ra với một xấp giấy trên tay.
- Đọc đi – Hắn ta ra lệnh.

Ừ thì đọc, không phải giấy đòi tiền chuộc bắt cóc gửi cho cái Ngân là được rồi.

Đập vào mắt tôi là dòng chữ “HỢP ĐỒNG THAY THẾ”

- Cái gì thế này? – Tôi thốt lên sau khi đọc hết cái hợp đồng đấy.

- Có chịu hay không? – Anh Thư nhướn mày, giờ thì ra dáng đàn chị rồi đây.

Giờ thì tôi đã hiểu lí do vì Anh Thư sao không đưa tôi về nhà. Đơn giản chỉ là không muốn cho người bố đã từng bỏ rơi mẹ con tôi, nhìn thấy tới “hai” Anh Thư trong cùng một lúc. Như vậy thì kế hoạch để tôi đóng thế cho chị ta sẽ đi tong.

- Tuần tới tôi sẽ đi Vũng Tàu trong vòng một tháng. Công việc của cô là vừa làm một Hoài Thư, vừa làm một Anh Thư. Sáng đi học, tối đi quán bar. Việc học của tôi thì khỏi lo, tôi sẽ kiếm được một cái đơn bị bệnh truyền nhiễm. Mà nhớ là phải bí mật với mọi người, kể bà ta.

- Này, chị bảo sáng đi học tối đi bar là sao???

- Công việc hằng ngày của tôi là thế mà – Anh Thư tròn mắt rồi phá ra cười – nhưng mà khỏi lo, Phong sẽ cho cô biết mình phải làm gì, từ việc cải trang đến đi lại. Cậu ta sẽ hộ tống cô như tôi vậy.

Tôi nhìn Thanh Phong. Hắn ta chẳng ý kiến cũng chẳng phản đối, cứ như một tên chỉ biết nghe lời. Lí do vì sao thì tạm thời bây giờ tôi chưa đoán ra.

- Còn một việc nữa – giọng “chị gái” vẫn đều đều – vì cô ở một mình nên chẳng ai biết đâu. Tuần tới chuyển đến nhà tôi ở luôn đi. Có như vậy mới che mắt được ông già.

- Chuyển đến... sống với ba sao?

- Thích gọi là gì cũng được.

Trước giờ tôi đã mơ ước không biết bao nhiêu lần được làm một cô nhóc có đủ ba má. Giờ sự thật trước mắt nhưng sao lại khó chấp nhận đến thế.

- Rút cục thì cô có làm không? – Anh Thư sốt ruôt.

Tôi hết chuyển mắt từ Thanh Phong sang Anh Thư, rồi cuối cùng dừng lại ở mấy dòng cuối hợp đồng.

- Tôi đồng ý.

*****

- Mày đã đồng ý? Sao lại đồng ý? – Ngân ré lên khi tôi vừa kể hết câu chuyện. Từ từ đã nào.

- Là khoản thương lượng cuối hợp đồng. Chị ta đồng ý chu cấp cho tao tất tần tật từ tiền học đến mua sắm đồ đạc... cả khoản tiền gửi về cho má.

Ngân nhìn tôi thông cảm. Nó biết gia cảnh nhà tôi, và cả chuyện má tôi không khi nào khỏe mạnh hoàn toàn.

- Hơn nữa, tao còn có cơ hội gặp ba, được sống trong căn nhà mà gọi ba một tiếng không phải quá xa vời.

- Tao hiểu, xin lỗi vì thái độ lúc nãy.

Con bạn thân chợt ôm lấy tôi.

- Nhưng chuyện này vẫn cứ khó tin. Ai mà biết được chị gái mày lại là Tỉ Tỉ nổi tiếng.

- Ừ, cuộc đời thật lắm chuyện giật gân.



Nhưng đó là tôi chưa kể đến cái khúc cuối, lúc Anh Thư đã có người đến chở (chắc lại bar hay hàng quán nào) còn tôi định chạy ra đón taxi (tất nhiên đã được gọi sẵn, con nhà nghèo làm gì dám xài sang) thì Thanh Phong đã níu tay tôi lại.

- Này cô bé đi xe đạp, có muốn đền bù thiệt hại không?

Hắn mỉm cười ranh mãnh, còn tim tôi như rớt ra ngoài.



Rút cục con đã làm gì đắc tội hở ông trời.

Facebook comments



Về Đầu Trang Go down
†Ms.Đoàn†
SMOD
SMOD
†Ms.Đoàn†

Tên thật : ___Don't Cry
Giới tính : Nam
Đang học lớp : ______♥_______
Tuổi : 32
Tổng số bài gửi : 218
Cầm tinh con : Dê(Mùi)
Điểm : 293
Birthday : 16/10/1991
Được cảm ơn(lần) : 13
Ngày tham gia : 06/04/2011
Đến từ : ______♥_______
Nghề nghiệp - Công việc hiện tại : ______♥_______

Twin - này nhóc, đứng lại Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Twin - này nhóc, đứng lại   Twin - này nhóc, đứng lại I_icon_minitimeThu May 19, 2011 12:12 am

Hơ...hơ....Cái ni chắc chắn bạn chưa đọc xong nì....dài cả cổ...::24

Facebook comments



Về Đầu Trang Go down
funpapy
Level 2
Level 2
funpapy

Tên thật : pe fun
Giới tính : Nữ
Đang học lớp : cái bang! :D
Tuổi : 31
Tổng số bài gửi : 24
Cầm tinh con : Khỉ(Thân)
Điểm : 35
Birthday : 31/08/1992
Được cảm ơn(lần) : 1
Ngày tham gia : 21/04/2011
Đến từ : HCM city
Nghề nghiệp - Công việc hiện tại : SV
Sở thích : IT-nghe nhac rap-doc sak

Twin - này nhóc, đứng lại Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Twin - này nhóc, đứng lại   Twin - này nhóc, đứng lại I_icon_minitimeThu May 19, 2011 6:16 pm

ngte đoc xong lâu ùi áh ::24

Facebook comments



Về Đầu Trang Go down
kot.qb
Level 7
Level 7
kot.qb

Tên thật : kot
Giới tính : Nam
Đang học lớp : 12a2 (2007-2010)
Tuổi : 31
Tổng số bài gửi : 109
Cầm tinh con : Khỉ(Thân)
Điểm : 218
Birthday : 15/07/1992
Được cảm ơn(lần) : 7
Ngày tham gia : 10/04/2011
Đến từ : dong le
Nghề nghiệp - Công việc hiện tại : hút hầm cầu thủ công
Sở thích : I Love Đồng Lê

Twin - này nhóc, đứng lại Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Twin - này nhóc, đứng lại   Twin - này nhóc, đứng lại I_icon_minitimeThu May 19, 2011 8:52 pm

cái này nhìn là biat cp trên ola..ko đc cái i trơn...hz...dân sg...gửi lời thăm paky hây

Facebook comments



Về Đầu Trang Go down
funpapy
Level 2
Level 2
funpapy

Tên thật : pe fun
Giới tính : Nữ
Đang học lớp : cái bang! :D
Tuổi : 31
Tổng số bài gửi : 24
Cầm tinh con : Khỉ(Thân)
Điểm : 35
Birthday : 31/08/1992
Được cảm ơn(lần) : 1
Ngày tham gia : 21/04/2011
Đến từ : HCM city
Nghề nghiệp - Công việc hiện tại : SV
Sở thích : IT-nghe nhac rap-doc sak

Twin - này nhóc, đứng lại Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Twin - này nhóc, đứng lại   Twin - này nhóc, đứng lại I_icon_minitimeSat May 21, 2011 9:05 pm

xi' te k kop tren ola dau! kop cho khac co ::20

Facebook comments



Về Đầu Trang Go down
†Ms.Đoàn†
SMOD
SMOD
†Ms.Đoàn†

Tên thật : ___Don't Cry
Giới tính : Nam
Đang học lớp : ______♥_______
Tuổi : 32
Tổng số bài gửi : 218
Cầm tinh con : Dê(Mùi)
Điểm : 293
Birthday : 16/10/1991
Được cảm ơn(lần) : 13
Ngày tham gia : 06/04/2011
Đến từ : ______♥_______
Nghề nghiệp - Công việc hiện tại : ______♥_______

Twin - này nhóc, đứng lại Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Twin - này nhóc, đứng lại   Twin - này nhóc, đứng lại I_icon_minitimeSat May 21, 2011 11:10 pm

Đọc mất mấy ngày đó???? :25

Facebook comments



Về Đầu Trang Go down
toanlonggia1990
Level 7
Level 7
toanlonggia1990

Tên thật : văn toán
Giới tính : Nam
Đang học lớp : 2006-2009_12b4
Tuổi : 33
Tổng số bài gửi : 94
Cầm tinh con : Ngựa(Ngọ)
Điểm : 123
Birthday : 14/12/1990
Được cảm ơn(lần) : 2
Ngày tham gia : 09/04/2011
Đến từ : kim lũ city
Nghề nghiệp - Công việc hiện tại : SV
Sở thích : nhiều tiền

Twin - này nhóc, đứng lại Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Twin - này nhóc, đứng lại   Twin - này nhóc, đứng lại I_icon_minitimeSun May 22, 2011 1:51 am

HIX
tưởng gì

Facebook comments



Về Đầu Trang Go down
funpapy
Level 2
Level 2
funpapy

Tên thật : pe fun
Giới tính : Nữ
Đang học lớp : cái bang! :D
Tuổi : 31
Tổng số bài gửi : 24
Cầm tinh con : Khỉ(Thân)
Điểm : 35
Birthday : 31/08/1992
Được cảm ơn(lần) : 1
Ngày tham gia : 21/04/2011
Đến từ : HCM city
Nghề nghiệp - Công việc hiện tại : SV
Sở thích : IT-nghe nhac rap-doc sak

Twin - này nhóc, đứng lại Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Twin - này nhóc, đứng lại   Twin - này nhóc, đứng lại I_icon_minitimeTue May 31, 2011 3:26 pm

mình đọc ka4 tháng mới xong ý! :HV25:

Facebook comments



Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




Twin - này nhóc, đứng lại Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Twin - này nhóc, đứng lại   Twin - này nhóc, đứng lại I_icon_minitime

Facebook comments



Về Đầu Trang Go down
 

Twin - này nhóc, đứng lại

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» Gội đầu sao cho đúng
» Từ bỏ đúng lúc
» Rũ bỏ và đứng lên
» ĐỪNG !!!
» Sử dụng đúng "that" và "which"
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Chọn kiểu gõ : Tắt VNI Telex Viqr Tổng hợp
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Forum Học sinh trường THPT Tuyên Hoá - Huyện Tuyên Hoá - Tỉnh Quảng Bình :: Giải trí :: -‘๑’- CLB Truyện-Thơ -‘๑’- :: Thơ sưu tầm-sáng tác-
Chuyển đến 
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất
Copyright © THPT Tuyên Hóa --- All right reserved